Nhật kí đi dạy

Hồi nhỏ, tôi đi học tiểu học, có đọc bài "Cô giáo tí hon". Lúc ấy tôi nhen nhóm ước mơ làm cô giáo làng

Năm cu Đức - em tôi lên lớp 6, tôi ôn thi cho nó vào lớp chọn trong 1 ngày, cuối cùng nó rớt

Năm tôi lớp 9, cu Tốp nhà tôi mới tập đi, tôi cho nó tập ở con đường xanh rợp nắng - vào nhà ông ngoại tôi. Lần đầu tiên thấy nó bi bô, chập chững những bước đi đầu tiên tới mình mà tôi vô cùng  vui sướng. Cái cảm giác dang tay ra đón đứa em mình vào lòng, mềm mại và thơm thơm mùi sữa, đáng yêu vô cùng.

Năm tôi học lớp 12, cu Tốp nhà tôi học lớp 1, tôi dạy nó chạy xe đạp có lúc chảy máu cả đầu gối, khóc lên khóc xuống. Cuối cùng 3 chị em, tôi, cu Đức, đôi khi có mẹ tôi, hiếm khi có ba tôi, xúm vô cũng tập cho cu Tốp biết đi xe đạp được. Động viên mãi, cuối cùng nó cũng đạp xe được. Năm lớp 2, cô giáo hỏi nó ước mơ là gì? Nó nói với tôi: "Em ước mơ làm vận động viên đạp xe đạp". Cậu nhỏ lần đầu trải qua cảm giác thành công, nên nói như thế đó.

Năm tôi học đại học năm nhất, sau 2 tháng vô SG, ngày 9/11/2015, tôi đi dạy thêm cho 1 học sinh đứng thứ 2 lớp từ dưới lên, em ấy tên H, học lớp 8, sau 1 năm, từ dạy Toán Anh, tôi kiêm luôn dạy tất cả các môn còn lại, kiêm luôn dạy tâm lí tuổi dậy thì, sau 1 năm nó lên loại giỏi thì tôi nghỉ. Tôi cảm ơn gia đình ấy vì cô phụ huynh đã cho tôi cảm giác của 1 gia đình, lần đầu tiên có người mua đồ cho tôi ăn tối, có người mua nước cam cho tôi uống, mà không phải là ba mẹ tôi.

Đầu năm 2 đại học, tôi dạy thêm cho một em trai tên H, đẹp trai như soái ca, học lớp 11, quê ở Cà Mau, biết uống bia giỏi, có lần còn hỏi cô giáo""Hôm nay nghỉ học đi chị, mình uống 1 lon bia he?". Dạy 1 tháng thì nó có dấu hiệu thích chơi đồ cổ, trẻ nhỏ mà cứ đòi lái máy bay, tôi sợ quá, có lẽ do tôi nhạy cảm. Tôi nghỉ. Chỉ sau 1 ngày em nó nhắn"Tại sao chị nghỉ?"

Giữa năm 2 đại học, tôi được đứa bạn tên D giới thiệu cho một chỗ dạy gần nhà mà phí thấp. Lúc đó thực sự tôi rất cần tiền, chỉ 1 triệu với tôi thôi là quá lớn rồi. Tôi đi bộ để dạy cho cô chủ bán cà phê ở ngay ngã 7 Lê Hồng Phong. Cậu bé cũng tên H, mập mạp và thông minh kiểu cậu ấm con nhà giàu, được ba mẹ cưng chiều và rất thương em gái. Con nhà giàu, đôi khi có thói công tử bột. Dạy cho em nó hết 3 tháng thì được nghỉ, với lí do đuổi khéo là "Em nó học nhiều quá thôi chị cho nó nghỉ học". Mình là gia sư thứ 4, mà bé chỉ mới học tới lớp 5 thôi đấy.

Đầu năm 3 đại học, tôi đi dạy ở 2 lớp. Một bé con của ông giám đốc làm việc ở chung cư TT. Bà mẹ thì ở nhà nội trợ, trước kia cô ấy là công nhân viên chức. Cô ấy hơi quá cỡ, còn đứa bé gái con cô hơi nhỏ nhoi. Đứa nhỏ thích mình dạy lắm, thích học lắm. Đến nỗi về quê mà nó còn đem vở bài tập cô giáo giao để học bài. Thế rồi chuyện gì đến cũng đến. Cô phụ huynh cắt hợp đồng gia sư với công ty E, và đề nghị tăng lương cho mình không qua môi giới. Nhưng mức lương cô đưa ra cũng không cao là bao. Lúc đó, tôi đi thực tập, đi dạy 1 lớp khác nữa, đi dạy lớp này, tôi có thể gánh hết. Nhưng có điều duy nhất tôi không chịu được, là giờ dạy quá khuya. Mắc cười ở chỗ, trạm xe buýt số 14 tôi đón, trước quầy bán BCS, và có nhiều chị 3Đ đứng. Tôi dại khờ không biết. Buổi đó, mưa lâm thâm. Tôi đứng đón xe. Có anh trai kia chạy ngang ra hỏi: "Đi không em?" Tôi ngờ ra 1 lúc rồi hiểu liền. Muốn đổi giờ với phụ huynh mà người ta không chịu. Tôi nghỉ.

Trước đó nữa, liên quan đến việc tôi nghỉ dạy, tôi đón xe bus nhưng không có xe. Bụng đói, hết tiền, đi bộ về nhà trên con đường dài 4 km. Có anh thanh niên "tốt bụng" đòi chở tôi về. Tôi lúc đầu không đi, người lạ mà. Nhưng nghe ổng nói 1 hồi, với tôi quan sát bộ dạng quần áo lả lướt, chiếc cặp đeo công chức, chiếc xe vespa, mùi nước hoa thoang thoảng. Tôi cứ nghĩ đó là anh soái ca tốt bụng, tôi dại khờ leo lên xe. Xe đi về gần nhà, 1 bàn tay sờ soạng đùi tôi. Tôi đòi xuống xe, tôi quát to " Anh làm gì vậy?". Gã sở khanh rú xe đi mất hút. Tôi thẫn thờ.  Lúc đó vừa sợ vừa tức. Giá như lúc đó tôi mạnh mẽ hơn, cho hắn 1 cái tát. Tự nhủ lòng mình, đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong. Tôi tắm rửa sạch sẽ mà vẫn không khỏi ghê tởm mùi nước hoa của chả cứ bám trên người mình.

Giữa năm đại học, tôi dạy cho 2 bé sinh đôi lớp 5 bên quận 7. Gia đình ba mẹ làm bác sĩ, mãi mới có 1 mụn con, cưng lắm, quí lắm. Hai đứa sinh đôi bụ bẫm, 1 trai 1 gái mà tính cách trái ngược nhau hoàn toàn. Đứa bé trai lầm lì, đứa bé gái lanh lợi. Ngặt nỗi gia đinh này cho chúng học quá nhiều, nên chúng bắt đầu thấy mệt. Đứa bé gái được ba cưng, đòi nghỉ học. Thế là tôi bị cho nghỉ. Cô phụ huynh người ĐN, quý tôi lắm, lúc thấy tôi hết xe bus, phải đi grab từ quận 7 về quận 10, cô không ngần ngại cho tôi mượn xe máy về. Nghĩ lại thấy thương người miền Trung. Nghĩ mình cần ăn ở phước đức như cô chú này sau này.

Tôi nghỉ dạy một thời gian.

Giữa năm 3, tôi lại đi dạy. Không đi dạy thì kiếm đâu ra tiền để chi trả tại sài gòn đắt đỏ này. Đi dạy là nghề dễ kiếm tiền nhất và linh hoạt thời gian nhất đối với sinh viên rồi đấy. Lần này tôi đăng kí ở một trung tâm môi giới mà đến nơi tôi mới thấy nó đểu. Tôi chỉ là sinh viên mà anh ta bảo tôi cứ khai là giáo viên trường nào đó đi. Chắc để họ lấy tiền môi giới xong rồi thôi, tiền họ cứ việc lấy, bị đuổi dạy là chuyện của tôi. Đâu dễ gì lấy lại phí được. Cuối cùng, tôi cũng khai mang quá 1 tuổi, sinh viên năm cuối sắp ra trường. Mà tôi vốn đi làm từ năm 2, môi trường công sở dạy tôi trở nên già dặn với nghề. Tôi nói mình năm cuối, đang đi làm ở 1 trung tâm dạy tiếng anh. Cô phụ huynh tin liến. Cảm thấy lần đầu nói dối trước người dày dặn kinh nghiệm hơn mình, trong lòng thấp thỏm lo sợ. Lương tâm của một cô gái thật thà cắn rứt. Thôi tự nhủ, tự nói với bản thân 100 lần: Mình sẽ đền bù bằng hiệu quả làm việc, mình sẽ ăn mặc già dặn hơn, kiếm đôi giày cao gót mang vào, trang điểm đậm lên để được đi dạy. Số tiền tôi trả phí, đã là số tiền cuối cùng tôi có trong người, 470k. Vẫn còn nhớ kỹ như ngày hôm qua. Cô phụ huynh ấy là một người nhân ái, còn nói cho tôi ở nhà miễn phí, còn làm mai cho tôi nữa chứ. Cô ấy cũng có xuất thân từ gia đình khó khăn mà đi lên.

Những kí ức đã qua, lướt đi như một đoạn phim tài liệu. Tôi bây giờ đang ở một nơi xa, viết nhật kí hành trình đời mình. Trịnh Công Sơn có câu: ... Thật đúng mà. Bạn bè có đứa đã dựng vợ gã chồng, có con bồng con bế. Tôi vẫn đi trên con đường mà tôi đã vạch ra cho mình. Cuộc đời ngắn ngủi lắm. Có đứa bạn tôi còn chết trẻ khi tôi vẫn chưa nhận thức được cái chết đến dễ dàng thế nào. Tôi chỉ thấy bàng hoàng và ngỡ ngàng. Nhưng giờ đây, khi mặt tôi dù baby face nhưng đã xuất hiện nếp nhăn. Tôi bắt đầu sợ cái chết. Viết ra đây dòng hồi kí về cuộc đời mình.

Sydney, Úc, 14.6.2025











Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bá nghệ bá tri vị chi bá láp

Là phụ nữ, phải 'hư' một chút mới hạnh phúc!

Mối quan hệ giữa học giỏi và thành công: Lời nhắc không nên xem nhẹ dành cho bậc cha mẹ