Thất bại của bản thân, tôi có thể vượt qua dễ dàng. Nhưng thất bại của tôi làm cả tập thể gánh chịu, tôi day dứt suốt đời

Thất bại lớn nhất 4 năm đại học mà làm tui đau đớn nhất là gì?

Rớt môn, bình thường thôi. Mắc dù chưa bao giờ rớt môn nhưng với tui rớt môn là chuyện bình thường. Đã là sinh viên sẽ có rớt có đậu, không học hành siêng năng ngay trong kỳ thì rớt thôi.

Chuyện tui muốn kể là tôi đã rớt môn, nhưng tui còn kéo theo bạn mình bị trừ 30% điểm quá trình sau một thời gian tranh đấu ác liệt.

Tui là đứa chuyên đi học trễ, bệnh của tui có lẽ bắt đầu từ năm 2, khi đó tui bắt đầu cuộc sống đi học đi làm, mà tui thấy vô cùng 2 fight. Đôi lúc đầu óc của tui cứ để ở việc đi làm, làm sao để làm việc tốt hơn, làm sao để được thăng tiến tốt hơn. Còn việc học ạ? Thì thôi rồi, nếu không có chúng bạn của tui học giỏi như trâu bò giúp đỡ thì có lẽ tui cũng không đậu được ngành Marketing. Đậu vô Marketing là một niềm vui của tui, bởi không vô ngành này chắc tui không biết ngành nào để vô cả.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, hậu quả là sang năm 3, tui bị lạc lỗi vô thói ăn chơi sa đà, cái bệnh cứ để tới Deadline mới nộp bài, mới làm bài. Khi vượt quá deadline thì xin cho thêm thời gian, khi họ hỏi tại sao trễ thì tui có hàng trăm lý do để nói dối. Thật đáng xấu hổ với lương tâm mình. Tự mình dối lừa bản thân, dối lừa  cả bạn bè chỉ để cho qua quýt lỗi lầm.

Tui học môn quản trị bán hàng, một cô rất giỏi nhưng cũng rất đáng sợ. Hôm đó bữa học cuối cùng, kèm theo việc nộp bài luận. Cô đã thông báo rằng tất cả thành viên nhóm phải đi, chỉ sau cô 1 phút cô không nhận bài nhóm. Thật sự hôm đó tui đã đi sớm nhất có thể rồi, nhưng tui cứ xà quần vì quên chìa khóa, vì quên lấy cái áo mưa, rồi đợi xe bus, rồi đi bộ thong thả vào lớp mặc cho lời cảnh báo của nhóm trưởng: Cô này khó lắm. Tôi có 1 câu nói đáng bị nguyền rủa: Kệ, không sao đâu!
Chính sự vô trách nhiệm với bản thân mình khiến tôi gặp nhiều vấn đề rắc rối. Cô không nhận thực sự. Dù cả nhóm năn nỉ hết cỡ nhưng cô không nhận là không nhận bài tập nhóm.

Chúng tôi đã làm 1 việc rất ngoạn mục, đó là gởi đơn lên kiện cô, sau đó nhờ thầy cố vấn học tập tìm cách để can thiệp. Sau đó gởi đơn lên cả văn phòng khoa và họp cô phó khoa, cô đó và cả 2 nhóm đi trễ. Cuối cùng tôi không được nhận bài, 0 điểm quá trình và năm sau nhận bằng trễ vì học lại chậm, trường không làm bằng kịp. Cả nhóm tui chỉ được 70% số điểm quá trình.

Tui thật sự ân hận mặc dù cả nhóm không ai trách tui cả, bọn nó không trách trước mặt nhưng không có nghĩa là không trách sau lưng. Tiếng xấu để đời, tiếng xấu để đời,...Trong họa mà tôi quen 1 thằng bạn rất tốt, cảm ơn nó đã soẹt ngang cuộc đời tui vì tui chưa bao giờ nghĩ là sẽ quen 1 đứa social như nó. Bây giờ cần phải lấy lại hình ảnh của bản thân.

Có nhiều lúc mọi thứ cứ ùa vào bạn, đen như con chó mực, mọi người đều chê cười bạn, nhưng bạn phải chấp nhận chuyện đó và thay đổi bản thân nhiều hơn theo hướng tích cực. Thời gian rồi cũng trôi đi, và mọi người rồi chỉ nhìn những thành tích của bạn mà thôi. Tôi mắc sai lầm nhiều như thế đó, cũng chỉ vì sự trễ nãi của mình. Cái gì làm sớm cũng tốt hơn là để đến sát deadline. Deadline đúng là tử thần với tôi. Và tôi không để cái deadline đó dí, tôi muốn có sự tự tại của chính mình, và nếu deadline là điều cần phải chấp hành thì tôi sẽ làm sớm nhất có thể, để còn dư những quãng thời gian tôi dành cho công việc yêu thích của chính mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bá nghệ bá tri vị chi bá láp

Là phụ nữ, phải 'hư' một chút mới hạnh phúc!

Mối quan hệ giữa học giỏi và thành công: Lời nhắc không nên xem nhẹ dành cho bậc cha mẹ