Trên đời này, sống vốn không dễ dàng mà

Để sống được thoải mái trong Sài Gòn này vốn không hề dễ dàng. Mình tốn rất nhiều tiền của gia đình, trong khi ba mẹ mình kiếm tiền rất cực khổ. Một buổi sáng làm việc của mẹ mình được 60k cũng chỉ bằng được 2 bài mình viết trong 4h. Ba mình chạy 1 cuốc xe xa lắc cũng chỉ bằng mình viết 2 bài ở nhà.

Mình đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào việc gì?
- Mình kinh doanh thất bại, mình chiêm nghiệm lại thất bại do nhiều thứ, từ sản phẩm, tới việc truyền thông, từ thử nghiệm,... Mình lỗ mất mấy triệu, nhưng mình sẽ vẫn tiếp tục kinh doanh. Nhiều người nhìn vào tưởng huy hoàng, nhưng bên trong lỗ cực kỳ nặng.
- Mình đi làm thêm ảnh hưởng tới việc học, là do mình, không có đủ ý chí quyết tâm với việc học. Căn bản mình chỉ muốn kiếm được nhiều tiền. Mình không muốn học giỏi, mình chỉ muốn kiếm được nhiều tiền. Và những người sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó như mình mới hiểu nổi.

- Áp lực đến từ đâu?
+ Áp lực đến từ gia đình: "Nhà mình cực khổ, số tiền con đi học bằng tiền ăn của cả nhà.",
Một ngày mình tiêu tới (10k+25k+25k+25K=85k, số tiền băng tiền ăn 1 ngày của cả nhà")
Mình sống trên sự mặc cảm, tội lỗi. Nhưng mình đã bước chân tới con đường này rồi, mình không thể nào bỏ được. Mình chỉ là chưa thành công không, mình nhất định phải thành công. Ba mẹ ơi, con xin lỗi vì hiện tại con chưa thành công, con chưa giàu có được. Nhưng con nhất định sẽ thành công sau này. Nhiều lúc với mình, đi học đại học thật sự quá khó khăn.
+ Áp lực đến từ bạn bè: Mình biết mình có cuộc sống khác với cuộc sống bạn bè, họ sống 1 cuộc sống dư dả. Có ba mẹ, có anh chị em lo rất nhiều thứ. Thực sự rất muốn khóc, rất ghét bản thân mình. Nhưng ghét mình cũng không thể nào chết đi được.

Thứ 1, mình chưa biết mình tiêu bao nhiêu tiền? Nhờ e-banking
Thứ 2, mình tiêu tiền vào những việc gì? Coi lại cách kiểm soát đồng tiền của mình.
Thứ 3, làm sao để kiếm tiền? cuộc sống này cái gì cũng cần tiền, làm sao để kiếm tiền đây. Lấy tiền đâu mà sinh sống.

+ Áp lực từ những chuyện vặt vãnh: bị học trò lấy trộm tiền do sơ suất. Đúng thật, mình còn ngu hơn 1 đứa học sinh cấp 3. Những đứa con nhà giàu, nó sẽ khinh thường mình. Nhà mình nghèo, nhưng không có nghĩa là không có lòng tự trọng. Lấy trí thức để nói lại người ta, lấy sự khôn ngoan ra để nói chuyện. Người nghèo nhưng họ có lòng tự trọng. Nếu mà lòng tự trọng bị đạp đổ, họ sẽ vẫn nhẫn nhịn, nhưng âm thầm trong lòng họ là 1 sự phẫn nộ. Đến 1 ngày nào đó, họ sẽ cho bạn thấy, đời người, đổi trắng thay đen, rất dễ để nhìn nhận thấy.

Nhưng mình đã đi tới con đường này, mình không còn con đường nào để trở về cả. Mình đã lỡ kinh doanh, mình cũng không còn con đường nào để lui nữa cả. Số mình là số mặc định sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bá nghệ bá tri vị chi bá láp

Là phụ nữ, phải 'hư' một chút mới hạnh phúc!

Mối quan hệ giữa học giỏi và thành công: Lời nhắc không nên xem nhẹ dành cho bậc cha mẹ