Đọc bài này xong, mình rất sợ mất ba, sợ nhìn thấy ba mình đang khỏe mạnh, không còn đi đứng được như xưa nữa. Mình phải làm gì để được nhìn thấy ba hạnh phúc, như vậy cũng đủ mãng nguyện rồi.
Cảm giác mãn nguyện không phải là cái vui sướng tột cùng, cũng không có chút ghen tuông, không có chút căm ghét,...
Mãn nguyện là khi mình chấp nhận thực tại, là cảm giác khi nhìn thấy người khác hạnh phúc, mình cũng thấy an lòng. Bởi vì, con người mình trước sau đều sẽ chết, và mình chưa chắc sẽ mang đến cuộc sống hạnh phúc cho họ. Buông tay, rồi mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều.
Ba yêu quý của con,
Bài viết đầu tiên con viết cho ba, lại cũng là bài vĩnh biệt. Con gái ba thừa hưởng chút tính khí văn nghệ sỹ của ba, thỉnh thoảng cũng viết văn, làm thơ, nhưng chưa bao giờ con viết cho ba một bài trọn vẹn. Có lẽ những người đã quá thân thuộc bên con thì con thường chẳng để tâm bày tỏ tình càm.
Trong nhà, con là đứa con gái út mà ba yêu thương nhất. Cả cuộc đời mình, từ lúc con sinh ra đến nay, hình như chưa bao giờ ba la mắng con nặng lời, ngay cả khi con khờ dại lỗi lầm. Hồi con một tuổi, vì bướng bỉnh, vì quen được ba cưng chiều, con to gan về nhà nói dối ba, nghỉ học suốt một tuần. Con bỏ nhà ra đi khi ba phát hiện được, ba tìm con về, cũng không hề đánh mắng con, mà bắt con quỳ trước bàn phật xin lỗi và hứa sẽ không tái phạm. Năm con học cấp hai, mẹ đi chợ bán buôn cả ngày, khi ba ở nhà nấu cơm trưa cho mấy chị em con. Con loanh quanh bên ba, vì bất cẩn, con để nước sôi bắn vào mắt. Con vẫn còn nhớ ba đã hoảng hốt và lo lắng cho con như thế nào. Ba không trách con mà lại nhiều lần tự trách chính ba “ba làm hại con rồi”.
Con gái ba lớn lên, biết yêu rồi lấy chồng. Con lấy chồng nhà nghèo, xuất thân miền sơn núi heo hút, vì thương con, sợ con khổ, ba ra sức can ngăn. Vậy mà con gái ba vẫn bướng bỉnh không chịu thua, chống đối ba đến cùng. Cuối cùng, ba một lần nữa chiều con: “Đất không chịu trời thì trời chịu đất, ba chỉ mong con sau này hạnh phúc”. Đám cưới con, ba bỏ hết tự tôn, đi ra nhà thờ xin lễ cha quản xứ ở ngoài quê chồng con để xin cho con được cưới. Rồi ba vượt đường xa vào dự lễ cưới con tổ chức ở Đà Nẵng. Con sinh con, ba cũng vào để làm lễ đầy tháng cho Gift. Con làm nhà, ba vào đặt móng, cúng cho con. Giờ con mới nhận ra, từng khoảnh khắc quan trong của cuộc đời con, ba luôn có mặt.
Vậy mà những phút cuối cuộc đời ba, khi ba mong ngóng con nhất, con lại không có mặt bên ba. Vì con bận làm ăn xa, vì con chủ quan nghĩ ba vẫn đang khỏe mạnh, vì con cứ lần lữa, tự nhủ ráng đến cuối tuần, để xong vài việc gấp nữa rồi con sẽ về thăm ba luôn. Ôi, có những cái chậm tuy chỉ một vài giờ thôi, lại trở thành nỗi ân hận cả đời.
Ngày ba mất, con đã khóc suốt một đêm bên thi thể lạnh giá của ba. Con van xin người ta nhẹ nhàng thôi khi thay áo quần, tẩm liệm cho ba. Con không chịu được khi hình ảnh mỗi ngày con quen thuộc là ba khỏe mạnh đi chơi khắp xóm, giờ nằm một chỗ để mặc người ta bó tay, trùm đầu, trùm chân. Đã hơn mười ngày kể từ khi ba mất, lòng con vẫn còn rất đau.
Ba ơi, hãy ra đi thanh thản. Con gái ở lại sẽ ráng sống hạnh phúc. Con sẽ tiếp tục những công việc có ích con làm mà ba luôn ủng hộ. Con sẽ nuôi dạy Gift nên người. Đứa con gái út ba bận tâm nhất đã trưởng thành, cứng cáp rồi. Và con sẽ thường xuyên về thăm mẹ hơn, sẽ cùng các chị để lo cho mẹ. Và ba, dù ba ở đâu, dù ba mất bao lâu, ba vẫn sẽ luôn là một phần quan trọng nhất trong ký ức con.
Con gái yêu ba mãi mãi,
Ngày 12/8/2018
Viêt cho ba....
Nhận xét
Đăng nhận xét