Cảm xúc tạo nên duyên phận, tính toán dẫn đến sự lựa chọn
Có những cảm xúc khiến bản thân khó lòng mà kìm chế được, cảm giác nói chuyện với một người, nó đã đi vào quen thuộc, nên khi mất đi rồi, cảm thấy trống vắng đến lạ. Bởi vậy, mình thực sự sợ cảm giác quen thân với một người, rồi bỗng chốc mất đi. Cứ nhung nhớ, cứ ngóng trông ai đó. Thực sự rất mệt lòng. Nhưng biết sao được, trái tim không thể ngủ yên một khi lý trí cứ nhắc về hình ảnh người ấy. Mình đang viết cái gì vậy nhỉ, mà mình còn không biết mình đang làm gì. Cứ thấy buồn ngủ, khá là buồn ngủ, chìm sâu vào công việc chủ đạo, mà không biết bản thân đang làm gì. Có lẽ cẫn người kéo mình ra khỏi cơn làm việc này. Làm việc hoài với máy tính, có lẽ mình yêu nó mất, mình nhớ một chàng trai. Nhưng có lẽ chàng trai đó không dành tình cảm cho mình, hoặc tình cảm đó chỉ là một chút say nắng mà thôi. Mình thì thiếu vắng một hơi ấm, có chút yếu lòng, nên mới chọn cần có ai đó để yêu thương, để chỉ bảo bản thân. Mình cần một điểm tựa trong công việc. Còn người ta thì sao, đó là người như thế...